Đức Thánh Chử Đồng Tử nhường khố cho Cha
Đời Hùng Vương thứ 18, ở làng Chử Xá bên bờ Sông Hồng, có một chàng trai hiếu thảo tên là Chử Đồng Tử. Nhà nghèo, mẹ mất sớm, hai cha con chàng chỉ có một chiếc khố để mặc chung, nương tựa vào nhau sống qua ngày bằng nghề chài lưới. Lúc già ốm, cha gọi Chử Đồng Tử lại bảo rằng: “Cha chết rồi, đừng chôn khố theo cha, con hãy giữ lại mà mặc”. Thế nhưng khi cha mất, Chử Đồng Tử đã liệm khố cho cha, còn mình thì chịu ở không, kiếm sống bằng cách ban đêm câu cá, ban ngày trầm nửa người dưới nước, đến gần những thuyền bè qua lại để bán cá.
Một hôm, đang mò cá dưới sông, chàng thấy một chiếc thuyền lớn và sang trọng tiến dần đến. Đó là thuyền của công chúa Tiên Dung, con gái Vua Hùng đang du ngoạn. Chàng hoảng hốt chạy tới khóm lau thưa trên bãi, nằm xuống, bới cát phủ lên mình để ẩn trốn. Nào ngờ, công chúa thấy cảnh đẹp, liền ra lệnh cắm thuyền, lên bãi dạo rồi cho vây màn ở khóm lau mà tắm. Nước làm trôi cát đi, để lộ một chàng trai khỏe mạnh. Công chúa rất đỗi bàng hoàng. Nhưng khi biết rõ tình cảnh nhà chàng, nàng rất cảm động và cho là duyên trời sắp đặt, liền mở tiệc ăn mừng và kết duyên với chàng.
Lời bàn:
Người xưa nói: “Tâm hiếu thảo cảm đến trời thì mọi phúc lành đều tăng trưởng”. Những câu chuyện được lưu truyền hậu thế đã minh chứng rằng, khi người con biết lấy hiếu nghĩa làm đầu thì cũng là đang tích được phúc phận và tạo tương lai tốt đẹp cho chính mình.